Sau khi Tuân Thanh nói xong thì một cây kiếm khổng lồ không chút báo trước từ trên trời giáng xuống cắm ở giữa hai nhóm người, kiếm rộng hai mét, từ độ dài lộ trên mặt đất thì dài hơn hai mươi mét.
Hơi thở cực kỳ sắc bén giống như những lưỡi kiếm đặt trên cổ mỗi người, không quản là địch hay bạn, không ai dám giở trò vào lúc này, mặc dù hơi thở này kỳ thực không hề tổn thương tới người nào!
"Cấp Tai Biến... đây là cấp Tai Biến thật sự, rơi xuống là một thanh kiếm, hẳn là Người Phán Quyết của khu Hoa Phủ... Tuân Anh!"
Ôn Văn thả vũ khí của mình ra, ngoan ngoãn đứng trong nhóm siêu thợ săn, không để mình lộ ra chút khác biệt nào, cấp Tai Nạn chân tự không thể nào phát hiện sự khác biệt của anh, nhưng không thể đảm bảo cấp Tai Biến cũng sẽ không.
Nhất là hiện giờ anh còn đang bị cường giả trong đội nhân viên điều tra để mắt tới, lại càng không dám huênh hoang một xíu xiu nào.
"Ông anh à, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi là A Anh..." Trên đỉnh thanh kiếm, một thanh niên áo trắng đặt tay lên đầu gối chống cằm bất đắc dĩ nói.
Người trẻ tuổi này có mái tóc dài đen nhánh, trên đỉnh đầu búi tóc cài trâm, áo trắng tung bay, dáng vẻ có hơi giống Tuân Thanh, có điều lại càng tuấn tú hơn, giống như tiên nhân từ trong tranh bước ra vậy.
Anh chính là Người Phán Quyết của khu Hoa Phủ, Tuân Anh, chẳng qua anh không thích cái tên Tuân Anh này, thích được gọi là Tuân Tiên hơn.
Tuân Thanh chỉ cười mỉm nhìn về phía Tuân Anh, không nói lời nào.
"Được rồi, dù sao thì có nói thế nào anh cũng không chịu sửa miệng."
Tuân Anh từ trên kiếm nhảy xuống, sau đó vẫy tay một cái thì cây kiếm khổng lồ kia dần dần thu nhỏ lại, biến thành một cây kiếm dài bình thường lơ lửng bên người Tuân Anh.
Tuân Anh xoay người lại nhìn về phía thôn Yêu Linh như đang gặp phải đại địch, chỉ bầu trời nói: "Tôi vẫn luôn ở trên trời quan sát, biết các người có nỗi khổ của mình."
Sau đó ánh mắt Tuân Anh trở nên nghiêm nghị, mà theo ánh mắt anh thay đổi, nhóm người của thôn Yêu Linh giống như bị một cây búa nện vào lồng ngực vậy, một hồ nữ yếu ớt thậm chí còn phun ra máu.
"Có điều, tôi không quan tâm các người có nỗi khổ gì, hiện giờ phải nhịn hết cho tôi, hoặc là từ bỏ chống lại đưa tay chịu trói, hoặc là chết."
Chỉ dựa vào tâm tình tạo thành ảnh hưởng đối với xung quanh, lúc Ôn Văn mở trạng thái ngục đốc Tai Nạn ở trong trạm thu nhận thì cũng có thể làm được, nhưng anh không thể làm nhẹ nhàng thoải mái được như Tuân Anh.
Có nghĩa là đồng dạng là cấp Tai Biến nhưng vị Tuân Anh này có khả năng mạnh hơn trạng thái ngục đốc Tai Nạn của Ôn Văn!
Nếu như sức mạnh của cấp Tai Biến là một cây kiếm, như vậy Tuân Anh chính là một kiếm khách cao siêu, mà Ôn Văn càng giống như một tên đồ tể đang cầm kiếm, cầm kiếm dài mà như cầm dao mổ heo chặt chém.
Ông cụ đầu chim lộ ra vẻ mặt đau buồn nói: "Hiệp Hội Thợ Săn các người không chịu nói đạo lý sao?"
Âm thanh của Tuân Anh cất cao hơn một chút: "Sự kiện lần này đã tạo thành thương vong cho mấy trăm nhân viên hỗ trợ và mười mấy thợ săn, quái vật chạy thoát ra ngoài cũng không biết sẽ giết bao nhiêu người, ông bảo tôi nói đạo lý với ông, vậy ai sẽ nói đạo lý với những người đã chết bên bọn tôi đây hả?"
"Đầu hàng đi, sau đó tôi sẽ cho các người cơ hội giải thích, nếu lời giải thích của các người hợp lý, tôi sẽ nghĩ tới tình cảm của các người và hiệp hội mà làm chủ cho các người."
"Nếu không thể thuyết phục được tôi thì các người cứ chờ bị hiệp hội xử lý đi."
"Tôi đã nói xong rồi, ai trong số các người tán thành, ai phản đối?"
Ánh mắt sắc bén của Tuân Anh nhìn một vòng đám người thôn Yêu Linh, không ai dám đối diện với anh.
Ông cụ đầu hổ cứng đầu muốn nói lý với Tuân Anh, nhưng hắn vừa mới bước ra một bước thì cây kiếm dài kia đã chỉ thẳng vào trán hắn, mũi kiếm cũng đã chạm vào da hắn rồi.
Quái vật chân tự có thể miễn cưỡng chống đỡ đòn tấn công cách không của cấp Tai Biến, nhưng nếu hai người đang ở gần trong gang tấc, cấp Tai Nạn chân tự ở trước mặt cấp Tai Biến căn bản không có cách nào phản kháng.
"Ông... muốn chết đúng không?"
Long trưởng thôn chắn trước người ông cụ đầu hổ, khom người nói: "Chúng tôi sẽ phục tùng an bài của hiệp hội, xin ngài hãy làm chủ cho chúng tôi."
Lúc thanh kiếm khổng lồ kia từ trên trời giáng xuống, hắn đã biết bọn họ chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của hiệp hội, một khi cấp Tai Biến đã giáng xuống, tất cả chỉ có thể xem tâm tình của đối phương.
Tuân Anh vung tay, nhóm siêu thợ săn bắt đầu dùng dụng cụ trói nhóm người của thôn Yêu Linh lại, ngay cả đám nhỏ trốn trong thôn cũng không buông tha.
Sau khi tất cả bọn họ đều bị trói, Tuân Anh gọi nhóm bốn người Long trưởng thôn tới, chính mình ngồi trên ghế uống trà, chờ nhóm Long trưởng thôn kể lại nguyên do sự việc.
Long trưởng thôn nói: "Cứ cách nửa năm thì chúng ta sẽ giao tiếp một lần, mà lần giao tiếp trước đó tới một nhóm thợ săn lạ mặt."
"Bọn tôi cũng không để ý, thế nhưng bảy ngày trước thì đám thợ săn đó lại tới thôn Yêu Linh, đồng thời còn đánh cấp báu vật Kỳ Linh Châu của thôn Yêu Linh bọn tôi."
"Ông nói là, Kỳ Linh Châu đã bị đánh cắp?" Nước trà trong miệng Tuân Anh phun ra, cất cao giọng kinh ngạc nói.
Tuân Thanh ở bên cạnh có chút nghe không hiểu, hắn không có quyền hạn biết về chuyện Kỳ Linh Châu, vì thế liền tự giác rời khỏi phòng tra hỏi.
Tuân Thanh đi rồi, Tuân Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Kỳ Linh Châu... chính là vật mà chân linh của 'thần thú Kỳ Lân' đang sống nhờ sau khi ngã xuống, có được thần uy khó lường, nếu như gặp phải người thích hợp thì thậm chí có thể tạo ra 'thần thú'.
"Thứ như thế mà bọn các ông nói mất là mất à?" Ánh mắt Tuân Anh nhìn bốn ông cụ trước mặt giống như đang nhìn bốn kẻ vô dụng.
Căn cứ theo ghi chép của Hiệp Hội Thợ Săn, bảy trăm năm trước khi một vương triều phong kiến của khu Hoa Phủ sụp đổ, chiến tranh, nạn đói, dịch bệnh hoành hành, mười sinh linh trong khu Hoa Phủ này chưa chắc còn được một.
Mà tử vong lại hấp dẫn một lượng lớn sinh vật vong linh tới, khi đó khu Hoa Phủ chính là thiên đường của vong linh.
Oan hồn, hung linh, ác quỷ, xương khô, cương thi... tất cả truyền thuyết quỷ quái dân gian lưu truyền ở khu Hoa Phủ tới nay cũng đều bắt đầu từ khi đó.
Mà cả vùng đất tuyệt vọng và sức mạnh tử vong khổng lồ đó đã ngưng tụ thành sinh linh bản địa cấp Tai Biến hiếm thấy trong thế giới hiện thực, quái vật kia xưng hiệu là 'Phong Quỷ Thần'.
Phong Quỷ Thần đã thành lập 'quỷ thành Phong Đô', ý đồ muốn xây dựng quốc gia vong linh trên vùng đất này.
Khi đó 'thần thú' Kỳ Lân tới từ thế giới trong đã đứng ra phong ấn Phong Quỷ Thần ở quỷ thành Phong Đô, chính mình thì kiệt sức chết đi ở núi Tề Linh.
Thôn dân của thôn Yêu Linh chính là hộ vệ Kỳ Linh Châu được thần thú tự mình bố trí, chờ đợi vị 'thần thú' tiếp theo xuất hiện.
Bốn vị Tai Nạn chân tự này phân biệt là rồng, hổ, chim tước, long quy, thoạt nhìn giống với tứ thánh thú trong truyền thuyết.
Nhưng kỳ thực là 'thần thú' không đánh nhau lại bốn tên liên hợp vây đánh, vì thế mới đặc biệt bồi dưỡng bốn vị này lên Tai Nạn chân tự...
Đối với khắp khu Hoa Phủ mà nói, thôn Yêu Linh có công lao lẫn ân đức, vì thế Hiệp Hội Thợ Săn mới cho phép một nơi như núi Tề Linh tồn tại.
Mà hiện giờ bọn họ nói với Tuân Anh, Kỳ Linh Châu đã bị bọn họ làm mất, Tuân Anh thật sự muốn rút kiếm chém chết bốn tên ngu này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo